Bài số 45: Kể một kỉ niệm khó quên

Hướng dẫn

Thời thơ ấu của tôi biết bao kỉ niệm vui, buồn. Kỉ niệm khó quên thì chắc chắn ai cũng có. Cũng như tôi, tôi cũng có một lần đáng nhớ trong đời.

Lần đó, trường tôi chào mừng ngày Quốc tế phụ nữ. Mỗi lớp phải có một tiết mục để trình diễn. Tôi được chọn vào đội văn nghệ của lớp. Chúng tôi tập rất hăng say, rất đồng đều. Có đạt được giải nhất hay không đó là dựa vào cả nhóm. Sắp đến ngày trình diễn, cô phân trang phục cho chúng tôi. Khi đến lượt tôi, cô cười xoà bảo Mai à, vì người cho thuê không đủ thời gian để may hoàn chỉnh bộ của em, nên họ đã sửa thành váy quấn rồi. Mặc nó hơi khó một chút, em chịu khó nhé. Mặt tôi xị xuống, tôi cười một cách miễn cưỡng. Tôi chỉ sợ lỡ may đang diễn, nó làm hỏng tiết mục thôi! Cái ngày thảm hoạ đã đến mà tôi không hay biết. Trước khi tiết mục của lớp tôi bắt đầu, tôi đã cẩn thận kiểm tra lại chiếc váy xoè của mình. Ngắm nó trong gương, tôi thấy mình như một nàng công chúa. Trước lúc ra sân khấu, cô còn bảo tôi: “Để cô ghim thêm mấy cái kim bằng cho chắc” nhưng đang háo hức, tôi bảo cô: “Chỉ cần cái thắt lưng này là chắc lắm rồi cô ạ. Em đảm bảo không có sự cố đâu”. Bước ra sân khấu, tôi thấy mình như một nàng công chúa thực sự. Hàng trăm con mắt đang hướng lên sân khấu. Tôi cảm thấy tự hào về mình. Đoạn đầu diễn ra suôn sẻ, đoạn sau chiếc váy rực rỡ của tôi dở chứng. Nó bắt đầu lỏng dần, lỏng dần, tôi cũng biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Cái dây buộc đã không còn tác dụng. Tôi vội vàng ngồi thụp xuống, khuôn mặt đỏ bừng. Một vài tiếng cười đã cất lên. Tôi bỗng dưng muôn khóc. Các bạn khác vẫn tiếp tục biểu diễn. Rồi tiếng cười ngày càng nhiều hơn, rõ hơn, một vài giọt nước mắt đã nhỏ xuống. Rồi như không nhịn được nữa, khán giả cười to lên. Tại sao lại cười công chúa như tôi chứ? Tiết mục kết thúc, các bạn khác vào hết rồi, mà tôi vẫn không dám nhúc nhích. Tôi cũng muốn chạy vào nhưng tôi sợ… Rồi ánh đèn sân khấu vụt tắt, nhân lúc đó, tôi chạy nhanh vào sau cánh gà. Ánh sáng trở lại, mọi người ồ lên.

Tôi vào phòng thay đồ nhanh chóng. Rồi đi về không nói cho ai biết. Mấy hôm sau, tôi mới biết cô là ân nhân của tôi, thì ra cô đã dập cầu dao.

Cô đã cứu tôi ngoạn mục. Bây giờ nhớ lại mới thấy ân hận vì không nghe lời cô. Kỉ niệm của tôi là như thế đấy các bạn ạ!

Hoàng Thị Mai – HS Trường THCS Nguyễn Du

Theo Yeuvan.com

Topics #kỉ niệm #nguyễn du #thời gian #Thời thơ ấu #Vội Vàng