Trời đông về phượng buồn tê tái
Có ai dừng lại ngắm phượng không
Cả bầu trời mênh mông ảm đạm
Xám xịt rồi phượng chẳng còn gì rơi

Nơi cuối đường càng thêm hoang vắng
Áo trắng bây giờ xa vắng nơi đâu
Khẳng khiu cành phượng có lỗi gì đâu
Nay phượng sầu tiếc thương mùa đã lỡ

Có ai còn đứng trước phượng bỡ ngỡ
Cứ trầm trồ khen nét đẹp thơ ngây
Lấy giấy bút làm thơ rồi mơ mộng
Sống một đời yêu cánh phượng bay bay

Có ai hay gió đông không thương tiếc
Chiếc lá nào rồi cũng phải rụng rơi
Nơi dòng đời tạo hóa sinh thế đấy
Thấy mà buồn cho một kiếp phượng rơi

Xem thêm:  Nghị luận về vấn đề: Trang phục và văn hoá hiện nay